Tiêu Mục Đình cười xoa tóc cậu: “Cái này cũng không tệ, còn rất đáng yêu.”
Thiệu Phi sửng sốt, đầu tai đột nhiên bốc cháy.
Cậu kỳ thực không thể nào thích cái từ “đáng yêu” này, ẻo lả lại ấu trĩ, không hợp với khí tràng lính đặc chủng, nhưng “đáng yêu” từ trong miệng Tiêu Mục Đình nói ra, lại khác với “đáng yêu” trong từ điển, gãi tới đầu tim ngứa, cái ngứa kia lại thuận theo kinh lạc nhào thẳng xuống dưới, ghẹo lên dục vọng rục rịch bụng dưới.
Loại chuyện được khen một câu “Đáng yêu” đã cứng, Thiệu Phi cảm thấy không thể trách mình tuổi nhỏ không có định lực, nên trách thanh âm đội trưởng quá mê người.
Tiêu Mục Đình một cái là liếc thấy đồ ngụy trang của cậu căng lên, tâm thần không tự chủ được liền rối loạn một phút.
Lúc trước ở trong doanh tản bộ, Thiệu Phi thật vất vả thuyết phục bản thân không nên nghĩ lung tung, loại chuyện làm tình giống như theo đuổi người, phải tuần tự tiến hành, nước chảy thành sông. Nhưng bây giờ vừa cứng, trong lòng đã một tấc vuông đại loạn (*), tâm tư đè xuống giống như núi lửa bộc phát tuôn trào, không nén được nữa.
((*) Một tấc vuông đại loạn: câu này xuất phát từ “Tam quốc chí”: mẹ của Từ Thứ bị Tào Tháo bắt đi, Từ Thứ chỉ vào ngực nói: “Nay đã mất mẹ, một tấc vuông loạn rồi”. Một tấc vuông chỉ suy nghĩ, trái tim. Nghĩa cả câu làđể hình dung tâm tình không tốt, suy nghĩ rối loạn)
Trong mắt cậu lan tràn ham muốn rõ ràng, hai tay lúng túng không biết nên để đâu, che không được, không che cũng không xong, chỗ bị căng lên càng vểnh càng cao, giống như khắc họa tâm tình của cậu.
Ánh mắt Tiêu Mục Đình cực sâu, hầu kết nhẹ nhàng lăn.
“Em……” Đôi môi Thiệu Phi mím chặt lại buông ra, tay hướng về phía Tiêu Mục Đình duỗi duỗi, “Đội trưởng, em……”
— Em cứng rồi.
— Anh giúp em một chút được không?
Cậu không có nói ra, cổ họng giống như bị chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng hừ không rõ nghĩa.
Lúc không có phản ứng sinh lý, “Anh sờ sờ em” nói rất dễ dàng, hiện tại thật sự ở dưới mí mắt đội trưởng cứng, lời van xin lại không thể nào nói ra miệng.
Cậu cứ đứng tại chỗ như vậy, khó chịu mà vô trợ, giống như cỡi hết quần áo mặc người soi mói.
Bỗng nhiên, cánh tay bị kéo một cái, lúc kịp phản ứng, đã ngã vào trong ngực Tiêu Mục Đình.
Hơi thở của Tiêu Mục Đình ở bên tai, khàn khàn nói: “Nhắm mắt lại.”
Cậu tựa vào trên ngực Tiêu Mục Đình, cảm thụ được nhịp tim thình thịch nơi đó. Mà tay phải Tiêu Mục Đình cởi quần ngụy trang của cậu, cậu muốn nhìn xuống, mắt lại bị bịt kín.
Tiêu Mục Đình trầm giọng lặp lại: “Nhắm mắt lại.”
Sóng âm kia xuyên thấu màng nhĩ của cậu, dẫn tới sống lưng cậu phát run, cậu mạnh mẽ hít một hơi, nghe lời mà nhắm mắt lại, thuận theo dẫn dắt của cánh tay trên mắt, nhẹ nhàng tựa vào trên vai Tiêu Mục Đình.
Sau đó cánh tay kia rời đi.
Cùng với tay phải, kéo quần lót cậu xuống, cầm lấy vật giữa 2 chân cơ hồ triệt để thức tỉnh.
“Hừ……” Cậu khó có thể tự kiềm chế mà phát ra một tiếng ngâm nhẹ, khó nhịn mà ở đầu vai Tiêu Mục Đình cọ, Tiêu Mục Đình hôn vành tai cậu, nhẹ nói: “Đừng khẩn trương.”
Làm sao sẽ không khẩn trương chứ? Cậu hỗn loạn mà nghĩ, ở trong ngực ngài, được ngài vuốt ve, sao có thể không khẩn trương chứ?
Nhưng cậu phản bác không được, lúc này nếu muốn nói chuyện, ra khỏi miệng thế nào cũng là rên rỉ.
Cậu chưa từng được người đối đãi như vậy, cũng chưa từng biết được người yêu cầm nơi đó là cảm giác gì.
Cậu cho rằng không khác lắm với thủ dâm, tay ai mà không phải là tay?
Nhưng thật sự được cầm, mới hiểu được kích thích mà hai cái cho thể xác tinh thần khác nhau một trời một vực.
Trái tim nhảy loạn, toàn thân nóng lên, đuôi xương sống tê dại, thân thể mềm nhũn, chân cũng đã sớm đứng không vững, nếu không phải được ôm vào trong ngực, có lẽ đã trượt chân trên mặt đất.
Tiêu Mục Đình tìm được môi cậu, cùng cậu hôn môi, cậu còn cứng ngắc hơn tối qua, đầu lưỡi không nhúc nhích, nước miếng từ khóe môi chảy xuống cũng không nhận ra.
Cậu cảm giác mình khả năng muốn bắn, nơi đó ra nước, trướng tới mức cậu không cách nào nhịn được.
Nhưng làm sao sẽ nhanh như vậy chứ?
Lúc này mới mấy phút? Sẽ không chưa tới 1 phút chứ?
Cậu muốn nhịn thêm chút, cổ họng phát ra tiếng kêu rên trầm thấp. Nhưng thân thể dường như triệt để thoát khỏi khống chế, cảm giác cao trào quen thuộc tới.
Lúc cảm giác được phía sau bị một vật cứng rắn chỉa vào, lực tự khống chế của cậu nhất thời hao hết, nghiêng đầu một ngụm căn động mạch cổ Tiêu Mục Đình, run rẩy phóng ra trong tay Tiêu Mục Đình.