Uncategorized

Quan Hệ Thế Thân (Chương 22) – Yến Yến đừng nháo!

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Sáng hôm sau, Hứa Thừa Yến là bị động tĩnh bên cạnh làm cho tỉnh lại. Cậu nửa mơ nửa tình mở mắt ra, hướng bên cạnh nhìn, liền thấy nam nhân ngồi bên giường, nhẹ giọng nói chuyện cùng ai đó.

“Nhớ phải uống thuốc.”

“Được rồi, hiện tại anh sẽ qua đó.”

“Buổi sáng em muốn ăn gì? Để anh mua qua.”

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, nam nhân liền đứng dậy đi đến phòng quần áo.

Hứa Thừa Yến nằm ở trên giường một hồi, cuối cùng cũng đứng dậy đi theo.

Nam nhân đã mặc xong áo sơ mi, cậu đi qua, theo ngăn kéo lấy ra một cái cà vạt, đi đến bên cạnh hắn. Hứa Thừa Yến một bên giúp nam nhân thắt cà vạt, một bên hỏi: “Anh là muốn đi tìm Thẩm Tu Trúc sao?”

“Cậu ấy cảm mạo còn chưa khỏi, anh qua đó xem một chút.” Hạ Dương tùy ý nói.

Hứa Thừa Yến cụp mắt, thay nam nhân vuốt thẳng nếp nhăn trên áo sơ mi, chậm rãi nói: “Anh, thật ra em không có bao dung như thế.”

“Không muốn nhìn anh mỗi ngày đều ở cùng với một người khác.” Thanh âm cậu rất nhẹ nhàng.

“Yến Yến.” Hạ Dương thoáng cúi đầu, lòng bàn tay đặt lên sau gáy của Hứa Thừa Yến, “Ghen tị sao?”

Hứa Thừa Yến không đối mặt với hắn trả lời, chỉ nói: “Anh, mấy ngày nay em rất khó chịu.”

Hạ Dương than nhẹ một tiếng, giải thích: “Cậu ấy thân thể không được tốt, phải có người ở bên chăm sóc.”

“Nhưng mà, cho dù là chăm sóc cũng không nhất định anh tự mình đến đó.” Hứa Thừa Yến ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của hắn, “Anh có thời thuê hộ lý, hoặc gọi bảo mẫu cũng được mà.”

Nam nhân nhìn đôi mắt đào hoa nhu tình, xoa xoa đầu cậu nói: “Yến Yến đừng nháo!”

“Ngoan một chút!” Hạ Dương thoáng cúi người, hôn lên trán của cậu như trấn an.

“Em biết rồi.” Hứa Thừa Yến cúi đầu.

Nam nhân thích cậu ngoan một chút, thích cậu hiểu chuyện một chút.

Hứa Thừa Yến lấy áo khoác đưa qua cho hắn, có chút mỏi mệt nói:  “Anh, em có điểm mệt mỏi.”

“Gần đây chắc là sẽ nghỉ ngơi một thời gian.”

Hạ Dương cũng không để ý lắm, tùy tiện trả lời, sửa sang lại quần áo liền xoay người rời đi.

Cậu trở lại phòng ngủ, một mình ngồi ở trên giường suy nghĩ thật lâu, cuối cũng đứng dậy trước đi rửa mặt. Đổi một bộ quần áo khác, sau đó liền ra ngoài đi đến trung tâm dạy đàn bên kia. Tìm được ông chủ của trung tâm, hai người hàn huyên thật lâu.

Sau đó, Hứa Thừa Yến lại đến văn phòng giáo viên, bắt đầu thu thập lại những đồ vật trên bàn.

Trong văn phòng còn có nữ giáo viên trẻ, nhìn thấy cậu liền thuận miệng hỏi: “Thầy Hứa hôm nay không phải không có tiết sao, như thế nào lại đến đây vậy?”

Hứa Thừa Yến sắp xếp mấy đồ vật trả lời: “Tôi đến từ chức.”

“Từ chức?” Đối phương nhất thời cả kinh, vội vàng hỏi: “Sao lại như vậy? Đột nhiên như thế?”

“Cũng là hai ngày gần đây mới quyết định.” Cậu cười cười giải thích: “Gần đây trạng thái không được tốt lắm, muốn nghỉ ngơi trước.”

Hứa Thừa Yến dọn dẹp bàn xong, lại đem danh sách học viên ghi lại trong bản ghi chép để trên bàn, rời đi.

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Sau khi rời khỏi trung tâm, cậu lại đi mua một ít vỏ hoành thánh, rồi mới về lại nhà. Nhưng lúc Hứa Thừa Yến trở lại tiểu khu, vừa vặn nhìn thấy Giang Lâm ở bên ngoài.

“Chị dâu!” Giang Lâm lên tiếng chào hỏi, lại nhìn thấy người kia đang cầm theo một túi vỏ hoành thánh, liền nói: “Lại mua hoành thánh cho anh em hả?”

“Phải!”

“Thật tốt! Anh ấy đúng là có lộc ăn!” Giang Lâm có chút hâm mộ nói.

“Đúng rồi, buổi tối em có muốn đến ăn không?” Hứa Thừa Yến hỏi.

“Thật không ạ?” Giang Lâm nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh.

“Muốn ăn cái gì? Giờ anh đi mua vẫn còn kịp.”

Giang Lâm: “Muốn ăn cá! Bạn em vừa mới cho em một con! Để em trở về lấy!”

“Được!” Hứa Thừa Yến cười, về nhà trước.

Giang Lâm cũng vội vàng trở về, đem cá được tặng mang qua. Cậu mang tới là một con cá còn sống. Hứa Thừa Yến đến phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, Giang Lâm ngồi trên sô pha chờ bữa tối.

Khi bữa tối làm xong, Giang Lâm đi đến, phát hiện trên bản chỉ có hai cái chén liền hỏi: “Anh của em không về sao ạ?”

Hứa Thừa Yến: “Không về!”

Buổi chiều cậu đã gọi điện cho Hạ Dương, hắn nói tối có việc, sẽ không trở về.

“Như vậy sao!” Giang Lâm cái hiểu cái không gật gật đầu, bắt đầu ăn cơm.

Cậu thực thích đồ ăn Hứa Thừa Yến làm, sau khi ăn xong, vội vàng khen: “Chị dâu, em cảm giác như đồ ăn anh làm so với nhà hàng bên ngoài còn ngon hơn!”

Giang Lâm so sánh, oán giận nói: “Ta mấy ngày này ăn ở bên ngoài, sắp ngán luôn rồi! Dì làm đồ ăn cũng không ngon, mỗi lần hương vị đều kém đi một chút!”

Hứa Thừa Yến nghe xong liền nói: “Nếu không để anh làm thêm vài món, em ngày mai mang về hâm nóng lại là có thể ăn rồi!”

“Chị dâu đúng là tốt nhất!” Mắt Giang Lâm sáng lên.

Hứa Thừa Yến đến phòng bếp một lần nữa làm mấy món, để trong hộp giữ ấm cho cậu, lại nhịn không được khuyên nhủ: “Anh thấy em mấy ngày nay đều là nửa đêm vẫn còn hoạt động, về sau ít thức đêm một chút.”

“Không có việc gì! Em tuổi trẻ thân thể tốt lắm!” Giang Lâm đùa giỡn.

“Cũng là nên chú ý thân thể!” Hứa Thừa Yến dặn dò, “Thời gian gần đây nhiệt độ giảm, nhớ phải mặc nhiều quần áo một chút.”

“Chị dâu, sao lại giống như là em sắp phải đi vậy!” Giang Lâm vội vàng nói, “Em còn không đi đâu! Ít nhất còn ở lại chơi đùa một tháng nữa.”

“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn nhắc nhở em một chút!” Hứa Thừa Yến tiễn cậu đến cửa thang máy, nhìn thấy cậu đi vào thang máy. Đợi sau khi Giang Lâm rời đi, Hứa Thừa Yến liền đi đến phòng bếp, lấy vỏ hoành thánh ra, bắt đầu gói.

Sau khi làm xong, cậu lại đến phòng ngủ sắp xếp lại mọi thứ.

Đồ cần thu thập không quá nhiều, Hứa Thừa Yến lấy ra vali, bỏ vài bộ quần áo vào trong.

Ngoài phòng ngủ, cậu lại dọn dẹp một chút bồn hoa ở ban công, đem bồn hoa đến ban công phòng khách, lại tưới thêm chút nước.

Sau một lúc lâu, Hứa Thừa Yến ngồi ở ban công, nhìn dòng sông phía xa xa, lại lấy di động ta gọi cho Hạ Dương.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, cậu chậm rãi lên tiếng: “Anh, hôm nay em có mua vỏ hoành thánh, đã gói xong đặt trong tủ lạnh.”

“Ừ!” Thanh âm đầu bên kia điện thoại có chút lãnh đạm.

Hứa Thừa Yến tiếp tục nói: “Em đem bồn hoa ở ban công phòng ngủ đều dời đến ban công ở phòng khách, về sau có thể là phiền anh chăm sóc một chút!”

Cậu vừa mới nói xong lại đột nhiên nghe được điện thoại bên kia loáng thoáng truyền đến âm thanh…

“Hạ Dương, phiếu xét nghiệm lần trước của em tìm không thấy…” giọng tiểu thiếu gia nghe như có chút lo lắng.

“Có phải hay không để chỗ nào rồi?” Hạ Dương chậm lại ngữ khí, “Đừng vội, anh tìm giúp em!”

Trấn an tốt người bên cạnh xong, Hạ Dương liền nói với Hứa Thừa Yến: “Có chuyện gì chờ ta trở lại rồi nói!”

Sau đó hắn lập tức vội vàng cúp điện thoại.

—Nhà dịch An Gia Trang – angiatrang.info – fanpage @thoidaidammy—

Lời editor: Chương sau Yến Yến sẽ rời đi rồi! Cái gì đến rồi cũng đến, tui mong ngày này lâu lắm rồi!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *